Không đồng phục, không ống nghe hay bàn mổ, chỉ với đôi tay và bản lĩnh nghề nghiệp, nhiều điều dưỡng đã trở thành người hùng trong khoảnh khắc sinh tử ngoài bệnh viện.
Tháng 8/2025, trong chuyến du lịch tại phố cổ Hoa Lư (Ninh Bình), một nữ điều dưỡng Bệnh viện Hữu nghị Đa khoa Nghệ An đã cứu sống một người đàn ông bất tỉnh, sùi bọt mép trên vỉa hè bằng ép tim ngoài lồng ngực khi đang đi dạo trên phố cổ Hoa Lư, Ninh Bình. Cô chỉ rời đi khi nạn nhân có lại mạch và xe cấp cứu đến.
Một tháng trước đó, một nam điều dưỡng ở Ninh Bình đã dầm mưa bão cứu người bị cây đổ đè bất tỉnh khi đang đi trên đường phố. Anh sơ cứu giữa dòng nước ngập và lặng lẽ rời đi sau khi người nhà có mặt.
Tháng 6/2025, tại biển Diễn Thành (Nghệ An), một nữ điều dưỡng Bệnh viện Đa khoa Diễn Châu lao đến cứu cụ bà bị đuối nước, ngưng thở. Sau khi ép tim, người bệnh phục hồi mạch và được người thân đưa đi cấp cứu kịp thời.
Tháng 3 cùng năm, nữ điều dưỡng Bệnh viện Bạch Mai đang du lịch tại Đà Nẵng đã cứu sống một du khách bị ngưng tim trong nhà hàng. Một trường hợp khác, điều dưỡng Bệnh viện Đa khoa khu vực Cai Lậy (Đồng Tháp) đang trên đường về viện thì phát hiện nạn nhân tai nạn giao thông, chảy máu, bất tỉnh, cô lập tức sơ cứu, kiểm tra sinh hiệu và hỗ trợ chuyển viện.
Hay câu chuyện về nữ điều dưỡng Nguyễn Thanh Hoa công tác ở Bệnh viện Bạch Mai, sau 29 năm gắn bó với nghề vẫn túc trực từng giây trong phòng cấp cứu, làm việc với tinh thần nhiệt huyết như những ngày đầu mới ra trường.
Những câu chuyện ấy không phải là cá biệt. Ẩn sau mỗi ca cấp cứu thành công là một điều dưỡng dày dạn kinh nghiệm, gan góc và hơn cả là một trái tim không bao giờ thờ ơ trước sự sống.
Ở bệnh viện, điều dưỡng là người túc trực bên bệnh nhân lâu nhất, từ lúc nhập viện cho đến khi ra viện, kể cả giai đoạn hấp hối. Họ là người truyền thuốc, đo sinh hiệu, sơ cứu khi bệnh nhân chuyển nặng, an ủi tinh thần người bệnh lẫn thân nhân.
Không có họ, mọi chỉ định điều trị sẽ chỉ nằm trên giấy. Nhiều lúc, điều dưỡng đóng vai trò là người thân bệnh nhân trong những giây phút cần sẻ chia hay thời khắc sinh tử.
Không có họ, mọi chỉ định điều trị của bác sĩ sẽ không thể trở thành hiện thực. Không có họ, bệnh nhân, nhất là trong hồi sức cấp cứu không thể vượt qua cơn nguy kịch. Và cũng không có họ, những cú sốc tinh thần, sự cô đơn của bệnh nhân sẽ không thể nguôi dịu giữa bốn bức tường lạnh lẽo của bệnh viện.
Dù không còn trong ca trực, dù đứng ở nơi vắng vẻ hay nơi đông đúc, giữa đường hay trong quán ăn, ở nơi an toàn hay nguy hiểm, các anh/chị điều dưỡng vẫn lập tức lao vào hỗ trợ cứu người bằng tất cả kỹ năng chuyên môn với một tinh thần tận tụy.
Những cú ấn lồng ngực, những động tác ép tim tưởng là bản năng nghề nghiệp thực chất là kết quả của hàng ngàn giờ học và thực hành. Nhưng vượt lên tất cả là tình người.
Không ai giao nhiệm vụ cho họ phải dừng lại giữa dòng đời vội vã, không ai bắt họ phải dấn thân giữa hiểm nguy để cứu một người xa lạ. Nhưng họ vẫn làm bởi vì họ là điều dưỡng. Họ chọn công việc này không chỉ để chữa lành vết thương, mà để níu giữ sự sống, gieo hy vọng và gìn giữ lòng tin, sẻ chia tình cảm giữa người với người.
Thí sinh đã đăng ký hãy đăng nhập ở đây để tra cứu.